Tp.HCM ngày buồn,tháng mưa…
Thỉnh thoảng ngồi buồn một mình trong căn phòng nhỏ cũng thật là thú vị,có một khoảng không gian nhỏ bé lẳng lặng tuy hơi hẹp đối với một người nhiều hoài bão như tôi nhưng ít ra cũng là nơi mà tôi có thể có một chút riêng tư cho riêng mình để nhìn lại những gì đã qua,suy nghĩ về những điều đã đến,đôi lúc bất chợt lại nghĩ ra một điều gì đó cũng nên. Nằm nghĩ vu vơ,lâu lâu lại cười lên một tiếng khó hiểu rồi lại trầm ngâm ưu tư…y như là bác học ^^. Thỉnh thoảng bật dậy thẩn thờ,tự hỏi :”tại sao nhỉ? ừh,tại sao ta?” Nguyên dấu hỏi chấm to bự hiện lên giữa khuôn mặt non nớt còn thoang thoảng mùi sữa mẹ.
Năm nay vừa bước vào cổng trường đại học,hành trang tôi mang theo chỉ vẻn vẹn có một chiếc vali đầy ắp sách với chiếc ba lô quần áo cùng những lời mẹ dặn trước lúc ra đi (ít thui mà!). Thời gian trôi qua thiệt là nhanh,mới ngày nào còn bi bô chạy lon ton khắp nơi mà giờ bỗng chốc đã là một cu cậu 19,gọi là cu cậu bởi vì so với tuổi mình còn non nớt lắm. Nhìn lại 12 năm cắp sách đến trường quả là một chặng đường gian nan dài đăng đẳng,cùng với nó là biết bao kỉ niệm buồn vui,biết bao thăng trầm của tuổi học trò – tuổi mộng mơ. Sinh ra đã là một thằng bé nghịch ngợm nên đến lớp chọc phá bạn bè là điều nghiễm nhiên rồi.. Mặc dù bị đứng góc bảng góc lớp như cơm bữa nhưng tôi vẫn không thấy hối hận về điều đó,chẳng những thế tôi còn cảm thấy may mắn bởi nhờ nó mà tôi có thêm nhiều kỉ niệm với bạn bè,thầy cô dưới mái trường yêu dấu,để bây giờ có cái để mà nhớ nhớ thương thương…(ngoài ra đó cũng là cách luyện tập cho da mặt trở nên dày hơn nèz, 3 năm khổ luyện sắp đạt đến trình độ thượng thừa lun héhé ^^).Bạn bè tôi bây giờ mỗi đứa một nơi,đứa thì học ở Quy Nhơn.đứa lại chuyển ra Đà Nẵng,cũng có người ở lại Tây Nguyên – miền đất của nắng và gió, còn tôi xuống Sài Gòn . Chẳng biết khi náo mới gặp lại nhau,1 năm..2 năm..4 năm hoặc có thể là không bao giờ,cuộc sống xô bồ,hối hả ai mà biết ngày mai sẽ ra sao..
Nghĩ về chúng nó lòng tôi lại thấy nao nao,một cảm giác trống vắng khó tả,tự dưng thấy nhớ chúng nó kinh khủng!“Xa nhau,xa mãi,xa thêm nhớ...Nhớ nhau,nhớ mãi,nhớ không quên!” Nhiều khi cũng muốn khóc lắm nhưng làm sao khóc được,con trai vốn sinh ra đã sẵn mang trong mình lòng tự ái to đùng rồi còn gì. Tôi chỉ luyến tiếc một điều rằng “năm cuối cấp chúng tôi chia tay nhau mà chưa kịp tổ chúc bữa tiệc gặp mặt nhau lần cuối.. Ngày cuối cùng chúng tôi còn gặp nhau là một ngày bình thường như mọi ngày,nó bình thường đến mức mà không ai dám nghĩ rằng đó là buổi học cuối cùng,bởi đâu đứa nào biết rằng kể từ ngày mai sẽ chúng tôi sẽ chẳng còn gặp lại nhau.. Được nghỉ sướng quá còn gì! Tất cả vùi đầu vào ôn thi TN,ĐH ôn thi,ôn thi rồi lại ôn thi,chẳng ai để ý đến tiếng ve kêu ngoài kia..chẳng ai thấy mùa hè đang đến,mặc cho tiếng ve đã kêu ướt đẫm những nhành hoa phượng vỹ. Mùa hè trước chia tay còn gặp lại nhưng mùa hè này xa mãi..xa mãi..xa mãi mãi rồi bạn ơi. Liệu có mấy ai nghĩ về điều đó?
Bản năng tôi đã lười học nên tôi không học nhiều như chúng bạn,tuy hơi muộn nhưng tôi vẫn kịp nhận ra,nhận ra rằng đã đến lúc một chuyến đò nữa cập bến! Những ngày cuối cùng,tôi cố gắng ghi nhớ lại hình ảnh của ngôi trường yêu dấu,ghi lại tất cả mọi thứ dù là điêu nhỏ nhặt nhất,những chiếc ghế dưới gốc bàng mà chúng tôi đã từng ngồi bên nhau,đã từng bởi tôi hiểu rằng sẽ chẳng bao giờ còn được tụ tập bên nhau buôn đủ thứ chuyện trên đời. Phía xa xa, những nhành phượng vĩ đang rưc đỏ. Rảo bước tới phòng A2.02,đứng lặng người nhìn về góc lớp,chiếc bàn đầu tiên nơi tôi đã học,chính tại chỗ đó,thư pháp,vết chì,rồi những dòng kêu gào vớ vẩn cùng mấy hình vẽ nguệch ngoạc,tất cả những gì mà tôi có thể nghĩ ra để “kỉ niệm” lên chiếc bàn nhỏ bé xen lẫn với những dòng trăng trối bất hủ của các bậc tiền bối đi trước. Nó có duyên với tôi hay chính xác hơn là chúng tôi có duyên với nhau (hoặc cũng có thể là tôi có duyên với nó cũng nên ^^), 3 năm học trải qua 3 lần xếp lớp nhưng tôi vẫn được học tại phòng đó và cắm cờ luôn tại đấy. Còn bây giờ… Thế đấy! Ngày cuối cùng tôi còn ở trường là ngày thi TN nên tôi cũng không gặp được nhiều đứa lắm,chỉ có mấy đứa thân thân thôi.
Chia tay mà chưa kịp ngồi lại bên nhau một bữa cuối,chia tay mà chưa kịp nói với nhau một lời nào,chưa kịp nhắn nhủ với nhau điều gì.. nghĩ đến đây thôi lại thấy nghẹn ngào.. Thực sự thì chúng tôi vẫn chưa kết thúc,vẫn còn nợ nhau một bữa học cuối cùng,một bữa nữa thôi..Tôi đã cố gắng làm một bài thơ để tặng lớp vào cài ngày ấy,nhưng tiếc thay lại không có cơ hội,và bây giờ cũng chẳng còn cơ hội nữa rồi....
Ngồi buồn một mình nên viết đôi dòng chia sẻ với mọi người chút cảm xúc về một thời học trò đã qua,đã qua nhưng sẽ mãi mãi còn âm vang trong lòng chúng ta dư âm của một thời… Và mình cũng tin rằng ở đâu đó sẽ có một người bạn đọc được những lời này…
Vương vấn một thời…
Cánh phượng hồng rơi lòng tê tái
Ve kêu ướt đẫm con đường dài
Áo trắng theo ai giờ xếp gọn
Chuyến đò cập bến hướng tương lai.
Trang nhật kí mở ra đóng lại
In dòng chữ thắm mãi không phai
Phút chia tay nghẹn ngào tiếng nấc
Lệ hoen mi thấm những bờ vai..
Nhớ buổi đầu tiên bước đến trường
Men theo lối nhỏ thoảng mùi hương
Lăng xăng tíu tít cùng lũ bạn
Để giờ sao nhớ nhớ thương thương..
Nhớ sao những lần lên đứng bảng
Môi mấp máy : “im lặng là vàng”
Nhớ sao những buổi chiều tư lự
Một mảnh tình riêng ta với nàng..
Thời gian cứ vô tình trôi mãi
Mang tuổi thơ theo gió bay xa
Tuổi học trò không một lần thắm lại
Để lại sau lưng dĩ vãng..của một thời đã qua……
Ngok_ngok
Mọi người ơi,mình nhớ mọi người nhiều lắm,nhớ cả thầy nhớ cả cô nữa,cả mái trường yêu dấu của chúng ta,nhớ biết bao...!
Bây giờ lững thững một mình trên đường về lại nghêu ngao câu hát :”..thời gian trôi qua mau,chỉ còn lại những kỉ niệm..kỉ niệm thân yêu ơi..sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô…bạn bè mến thương ơi…sẽ còn nhớ những lúc giận hờn…để rồi mai chia xa lòng chợt dâng niềm thiết tha…nhớ bạn bè nhớ mái trường xưa…Đặt bàn tay lên môi giữ chặt tiếng nấc nghẹn ngào….”
Nắng vàng trải nhẹ cánh đồng xa..
Gió thổi miên man cổ thụ già..
Cảnh đó người xưa đâu trở lại
Thơ thẩn mình ta bóng nhạt..nhòaaaa!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét